Nàng Cự Giải mạnh mẽ

Nàng Cự Giải mạnh mẽ

Tác giả: Sưu Tầm

Nàng Cự Giải mạnh mẽ

Một ngày nào đó, rất gần thôi, tôi sẽ ôm cậu ấy thật chặt, với tất cả yêu mến của mình. Như một lời cảm ơn.


***


Nàng Cự Giải mạnh mẽ


"Tâm trạng trầm uất của người thuộc cung Cự Giải có khả năng nhấn chìm bạn trong đại dương chán nản và u sầu. Nỗi sợ hãi được họ khéo léo che giấu bởi sự hài hước, nhưng luôn luôn săn đuổi họ, đó là cảm giác mơ hồ về những nguy hiểm không tên lẩn khuất trong từng góc tối. Họ luôn nhớ mãi những ngày tháng tốt đẹp, có khuynh hướng sống với quá khứ. Cự Giải có xu hướng sử dụng lớp vỏ cứng cỏi bên ngoài để chống lại những tổn thương do người khác mang đến. Họ thường bị tổn thương nhiều và hay "biến mất" trong nỗi đau. Không phải là họ không có khả năng phản kháng lại, nhưng thật sự giây phút đó chỉ là Cự Giải mới hiểu được tại sao cần phải biến mất..."


Bạn thân buông cuốn Horoscope mới tinh vừa vác từ nhà sách về, hút trà sữa cái "rột" và quay sang giựt lấy headphone kín mít của tôi:


"Giờ tính sao? Long ấy?"


"Chả tính sao cả."


Tôi uể oải đáp và giằng lại headphone, nhét vào tai. Giữa những ngày đang trôi dần về phía mùa hạ, tôi thích để mình tự do lãng đãng trong những bản nhạc Trịnh vẫn êm đềm, day dứt đến nao lòng, và cả trong nỗi nhớ miên man, về cậu. Thì ra, có những nỗi nhớ cũng dịu dàng đến thế.


Long là lớp trưởng, năng nổ, mẫu mực, bề ngoài không quá đẹp trai hay nổi bật nhưng tôi biết Long được rất nhiều người trong trường thích. Không thể quên những ngày mùa đông xa lắc xa lơ ấy hai chúng tôi đi bên nhau, chầm chậm, tôi khẽ vùi đôi tay lạnh cóng của mình vào túi áo khoác của Long, năm ngón tay nhẹ nhàng đan thật chặt lấy bàn tay cậu, vẫn nhớ mãi cảm giác trái tim không thôi đập rộn ràng khi chúng tôi vô tình bắt gặp ánh nhìn của nhau trong mỗi tiết học và nụ cười của cậu ấm áp lan tỏa trên môi. Cũng chẳng bao giờ tôi quên nổi buổi chiều đầu xuân, cây bàng trổ những lộc non nhỏ xíu, xanh mỡ màng, tôi ngồi trong quán trà sữa cùng bạn thân, vẫn đeo headphone nghe nhạc Trịnh miên man, và gặp cậu ở đó, với Linh. À, thì ra Linh cũng thích trà sữa socola giống tôi, thì ra cậu cũng thích Linh, như đã từng thích tôi. Chỉ khác là, bạn ấy xinh hơn tôi và giỏi hơn tôi thôi, phải không Long?


"Cậu thích Linh lắm à?"


"Ừ."


Long phản ứng thản nhiên và bình tĩnh quá đỗi. Ừ mà người dễ thương như Linh, ai chẳng thích. Linh viết lách hay, cuối tuần kì báo nào của trường cũng có ít nhất một bài viết của bạn ấy. Những mẩu truyện tí xíu nhưng sâu sắc và dịu dàng, y như con người bạn ấy vậy.


Tôi và Long chẳng có một lời chia tay chính thức. Cậu và Linh trở thành một cặp, còn tôi cứ mãi mắc kẹt ở đây, với những bản nhạc Trịnh, và những nỗi nhớ dịu dàng về cậu.


Bạn thân bảo: "Một lúc nào đấy mày cũng phải bò ra khỏi cái vỏ cua cứng ngắc ấy và đối diện với sự thật đi. Sự thật là bạn Long đã ra đi, và mày thì cứ như một con cua sắp bị luộc chín tới nơi." Tôi chẳng buồn nhìn nó, mải mê ăn hết cốc kem bơ này đến cốc kem bơ khác: "Tao là Cự Giải mà, cái lúc nào đấy của mày còn xa lắm."


"Ngụy biện." Bạn thân buông một câu nhẹ tâng rồi bỏ đi. Ừ, "ngụy biện", tôi cứ vin vào những tính cách của Cự Giải để trốn chạy, không phải tôi thích trốn chạy, mà trốn chạy để không phải đối mặt với những thương tổn mà người khác mang đến, trốn chạy vì không thể chấp nhận sự thật. Tôi cứ bướng bỉnh nằm im mãi trong cái vỏ cua an toàn mà mình tự tạo, lim dim đôi mắt nhìn cuộc sống vẫn bộn bề diễn ra, như thể nó chẳng liên quan gì tới mình. Tôi đúng là một con cua sắp bị luộc chính tới nơi rồi.


Cận kề ngày tổng kết năm học thì đến lượt tôi và Giang phải dọn dẹp lớp. Quét tước sàn lớp mấy lượt, Giang nằm dài trên băng ghế cuối lớp, đeo tai nghe và lim dim nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Giang là một cậu bạn lạ lùng. Cậu ta học chung lớp Tiếng Pháp với tôi từ khi còn học cấp hai, sau lại học cùng nhau năm lớp mười một, thế nhưng cũng chưa một lần trò chuyện.


Giang cao gầy, luôn luôn ngồi bàn cuối cùng của lớp, hay đeo tai nghe kín mít và lơ đễnh nhìn ra ngoài ô cửa sổ. Cậu ta khá trầm, ít phát biểu, không tiếp xúc nhiều với ai nhưng lại là học sinh giỏi những môn tự nhiên nhất lớp. Giang có cách giải toán khá ngắn gọn và thông minh, cậu ta luôn là người đầu tiên giải được những bài toán hóc búa và cũng là người đưa ra đáp án nhanh nhất cho những phương trình hóa học khó nhằn. Nhưng mọi người vẫn nghĩ cậu ta kì dị. Chẳng một ai đủ kiên nhẫn để quan tâm tới một kẻ lầm lì và lúc nào cũng có vẻ xa cách như Giang.


Đột nhiên trong tiếng quạt trần chạy vù vù, Giang cất tiếng hỏi: "Nếu tất cả mọi người trong lớp đều nghĩ Phương kì dị thì Phương sẽ làm gì? Kì dị, giống như tôi ấy?"


Tôi dừng lau bảng và ngó xuống cuối lớp, thấy Giang vẫn nằm dài trên băng ghế, im lặng nhìn ra bên ngoài.


"Chẳng ai kì dị cả. Tất cả chúng ta đều là một phiên bản đặc biệt, rất đặc biệt, chỉ cần nhớ như vậy... là đủ rồi."


Sau khi buông một câu bâng quơ tôi tiếp tục lau bảng. Câu trả lời của tôi rơi tõm vào khoảng không im lặng kì lạ, rơi tõm vào ô cửa sổ lộng gió và chan chứa nắng lung linh ngày hôm ấy...


Sáng sớm, con đường ẩm ướt vì nước mưa, mùi mưa ngai ngái rất nhẹ. Không gian buổi sớm được cơn mưa gột rửa trở nên trong lành, mát mẻ. Tôi chui tọt lên một chuyến xe buýt, đeo một bên tai nghe và bắt đầu mở nhạc Trịnh. Mưa phả lên ô cửa kính những hạt li ti, trong veo. Nhớ những ngày mưa trước, Long chở tôi ngồi vắt vẻo sau lưng lang thang những ngõ ngách lạ lẫm trong thành phố, không mũ nón, không áo mưa. Mưa tạnh, chúng tôi ngồi trong công viên, ăn kem đến khi răng buốt lạnh và quần áo được nắng hong khô thơm tho.


Những kí ức về cậu, những nỗi nhớ về cậu, cứ từng chút một dịu dàng ào về trong tâm trí tôi. Liệu bây giờ cậu cũng có nhớ đến những ngày trong veo như mưa mùa hạ ấy? Liệu cậu có còn nhớ đến tôi, một chút xíu nào hay không? Tôi đưa tay che mắt để giấu đi giọt nước mắt vừa tràn qua khóe mi. Trời mưa, nhạc Trịnh càng da diết đến lạ thường.


"Phương vẫn hay đi học sớm thế này à? Còn hai tiếng nữa lớp Pháp mới bắt đầu mà?"


Tôi quay sang nhìn cậu bạn đã ngồi bên cạnh từ lúc nào. Giang nhoẻn một nụ cười và lôi một hộp sữa tươi trong ba lô ra cho tôi: "Cậu là một người đặc biệt, nhớ không?"


Tôi cầm lấy hộp sữa, đeo nốt tai nghe còn lại vào và buông một câu nhẹ tâng: "Không, tôi chỉ là một con cua rụt cổ, một con cua sắp bị luộc chín tới nơi."


Giang chuyển đến ngồi cạnh tôi trong lớp Tiếng Pháp, ban đầu tôi hơi ngạc nhiên, sau rồi cũng chẳng để ý nữa vì cậu ta không có ý muốn trò chuyện, chỉ chăm chú vào bài giảng của cô giáo và đống chữ loằng ngoằng trước mặt.


"Xem phim không?"


Giang chìa hai tấm vé trước mặt khi tôi đang thu dọn sách vở vào túi và khẽ phe phẩy. Tôi nhún nhún vai: "Cậu có thấy kì lạ không, khi chúng ta vừa mới nói chuyện với nhau hai lần, và cậu rủ tôi đi xem phim?" Giang vẫn chìa hai tấm vé ra, giọng thản nhiên: "Không, tôi chỉ nghĩ chiều nay cậu chắc chắn sẽ lại ngồi nhà, nghe nhạc và nhớ ai đó đến phát khóc như sáng hôm nay thôi. Xem phim, có vẻ dễ chịu hơn điều đó nhiều, đúng không?" Tôi giật thót khi bị Giang nói trúng. Cậu ta nhét tấm vé vào túi của tôi, bỏ đi khỏi lớp để lại mình tôi vẫn còn ngẩn ngơ mãi.


"Ơ, Giang, Phương, hai bạn cũng đi xem phim à?" Vừa ra khỏi rạp chiếu phim tôi chạm trán Long, với Linh. Ánh mắt cậu ngạc nhiên xen chút dò xét. Tôi thấy mình thảng thốt, và vội vàng nắm lấy năm ngón tay Giang, ậm ừ kéo cậu ấy đi: "Chúng mình... đi trước nhé."


Ra khỏi rạp phim ồn ào và đông người, tôi buông tay Giang, đi chầm chậm ven đường, vừa cúi đầu đếm những ô gạch màu đỏ vuông vức.


"Cậu còn thích Long à?" - Giang hỏi bằng giọng cao vút, cái trán rộng nhăn tít lại.


"Ừ." - Tôi thờ ơ đáp chẳng chút giấu diếm.


Giang nắm lấy cổ tay tôi, giọng lại vút cao lên: "Bây giờ Long và Linh đã là một cặp rồi. Cậu chẳng thể như thế này mãi, tỉnh táo lại đi."


Giang lại bảo: "Cậu từng nói với tôi tất cả chúng ta đều là những người đặc biệt mà. Cho dù Long không còn thích cậu thì cậu vẫn rất đặc biệt, đúng không? Vì một người mà bỏ lỡ nhiều người khác, có đáng không Phương?"


Tôi bối rối nhìn những viên gạch lát đường, nước mắt cứ chực trào ra. Đúng lúc một chuyến xe buýt dừng lại, chẳng cần biết nó đi về đâu, tôi cuống quít theo dòng người chen chân ào lên xe, lau vội đi giọt nước âm ấm chảy dài qua gò má.


Giang là một cậu bạn kì lạ, như cái cách cậu hay đứng chờ tôi mỗi buổi sáng đi học, cuối tuần rảnh rang cậu chở tôi ngồi sau lưng đi loanh quanh ngoại ô, ghé qua căn gác xép nhỏ xíu nhưng đầy sách cũ của đôi vợ chồng già, những trang sách ngả vàng ướp hương thời gian. Có đôi lúc vu vơ cậu hỏi tôi: "Đã quên được Long chưa?" Ừ, tôi đã quên được Long chưa? Đã thôi tim đập rộn ràng mỗi khi nghĩ về cậu ấy? Đã thôi buồn đặc quánh khi chợt nhớ ra cậu chẳng còn thích mình? Và đã thôi mỗi lần nghe nhạc Trịnh, nhớ cậu đến da diết?


Tôi đung đưa đôi chân đáp lời Giang: "Chưa, vẫn nhớ cậu ấy, rất nhiều." Đột nhiên Giang nói, một câu chẳng ăn nhập gì: "Ngày mai đi biển, nhé?"


"Ngày mai á, ngày mai chúng mình có lớp Tiếng Pháp mà?"


"Vậy thì bùng học một buổi, một buổi thôi." - Cậu đáp tỉnh bơ.


Biển khơi lấp lánh ánh nắng dịu dàng, những con sóng bạc đầu nối đuôi nhau xô bờ. Giang kéo tay tôi đi chân trần trên cát dọc theo bãi biển. Mái nâu mềm của cậu bay tứ tung trong gió biển mặn mòi. Đi chán, tôi ngồi bệt xuống nghịch cát vàng. Bàn tay Giang lùa vào cát mềm mịn tìm lấy tay tôi đan thật chặt. Chúng tôi ngồi trước biển lâu thật lâu, nắm tay nhau và im lặng. Chợt nhận ra tay mình thật nhỏ bé trong lòng bàn tay to rộng của cậu. Cảm giác an yên và dễ chịu chậm rãi len lỏi lên trái tim.


"Bất kể khi nào nhớ tới cậu ấy hãy nghĩ tới mình, được không Phương?"


Giọng Giang nhỏ dần rồi mất hút trong tiếng sóng ì ầm. Môi cậu ấm nóng nhẹ nhàng lướt qua bờ môi tôi để lại một nụ hôn thật dịu ngọt.