Polly po-cket
Má ơi con không ngủ được

Má ơi con không ngủ được

Tác giả: Sưu Tầm

Má ơi con không ngủ được

Con học hỏi ngay trong cuộc đời. Người Việt mình gọi là trường đời. Nhưng cái trường đời của nước Mỹ này nó đầy dẫy những chông gai cạm bẫy, thằng con cưng của má mà lọt vô đó thì má hồi hộp từng giây.


- Boom? Lọt vô cái rầm. You're dead! Hì hì!


- Chết. Coi như chết trước mắt. Guarantee.


- Thôi để con đi học bảo đảm hơn nghe má.


- Con thấy học có thú không?


- Sure. Biết nhiều cái đã lắm.


- Chọn một việc làm thích hợp với mình cũng "đã" lắm. Con phải có kiến thức căn bản để chọn ngành nghề. Chọn đúng rồi con cứ thế mà vui.


- Dạ con muốn làm cái gì vui vui. Đời má thấy buồn quá. Cứ làm hoài. Má có biết má là workaholic không? Má ghiền làm việc như người ta ghiền rượu. Má phải enjoy life chứ. "Enjoy" tiếng Việt là gì má?


- Là "vui hưởng". Má không được giáo dục phải vui hưởng cuộc đời con ạ. Có lẽ vì thế mà thành thói quen. Với lại con muốn có một người mẹ bận rộn say sưa với công việc hay một người mẹ buồn rầu than vãn về những khó khăn trong đời sống?


- Con biết rồi. Nhưng má không còn nói chuyện với con như hồi ở Việt Nam nữa. Nhiều khi con không biết má còn thương con không. Má còn thương con không má?


- Sao con hỏi kỳ vậy? Ở đây có nhiều chuyện để lo quá con à.


- Có khi má giống người ở đâu đâu...


- Thôi khuya rồi, đi ngủ đi con.


- Con đói bụng. Hồi chiều con còn ớn bữa ăn trưa không muốn ăn cơm.


- Bữa nay trường cho con ăn gì?


- Shit on the bread.


- Món gì ghê vậy?


- Món thịt bằm giống như cái người ta tiêu chảy chế lên bánh mì.


- Chắc là món sloppy joe. Thức ăn đừng nói vậy không nên con.


- Con đâu có nói. Thầy con nói. Thầy con nói hồi ở trong quân đội thầy con nghe lính nói: Phải công nhận đồ ăn Mỹ dở thiệt! Con nhớ phở Pasteur, bún ốc chợ Tân Định, nem nướng chợ Phú Nhuận. Bây giờ có sẵn cuốn chấm tương, yummy! yummy! Đã má há! Con thèm quá. Má à, chắc không có ai thèm hamburger như mình thèm nem nướng đâu há má?


- Có con à. Bạn má là dì Teresa của con mỗi lần ở Ý về Mỹ là tìm đến McDonald's ngay. Có lần Teresa nói với má: "Trang à, mình hiểu Trang lắm. Món ăn của Ý dù sao cũng không khác món Mỹ cho lắm, thế mà có lúc mình thèm một cái hamburger trong không khí tiệm ăn McDonald's hay Burger King. Thèm lắm, thèm ứa nước mắt, thèm đến run người. Cùng một món ăn đó mà không có ở đâu giống ở xứ mình phải không Trang?". Con thấy không, món ăn mà con chê, con cười chính là một phần hương vị quê hương của người Mỹ.


- Mom Laura của con cũng kể cho con nghe một chuyện như vậy mà con quên. Mom nói ở Ấn Độ rất nghèo. Mom biết là số tiền mua một cái hamburger và một ly cà phê ở nhà hàng bên đó có thể nuôi sống cả gia đình mà mom quen biết một vài ngày. Thế mà đôi lúc mom vẫn cứ ra phố để mua cho được.


- Đó, con thấy chưa? Con không nên chê bai, khe khắt, cay nghiệt với những gì của người khác không giống của mình, nhất là con chưa có dịp thưởng thức những món ngon nấu nướng rất công phu của nhiều gia đình Mỹ.


- Dạ có, con có ăn turkey dinner ở nhà dì Kathy. Con thích lắm.


- Thôi con với má xuống bếp ăn cereal đỡ đi. Mai má dậy sớm nấu phở con ăn rồi đi học.


- Cereal này giống như cỏ khô ngâm trong sữa. Kệ, ăn đại, chết bỏ. Sao má mua loại này chi vậy?


- Mình còn nhà quê, phải thử cho biết để lựa chọn con à.


- Ở Mỹ biết chừng nào hết nhà quê. Sao bữa nay má cho con thức khuya vậy?


- Con ngủ không được má ép cũng vô ích. Với lại lúc này hai mẹ con đều bận không có dịp nói chuyện với nhau. Con nghĩ gì phải nói cho má biết để má giúp con. Đừng lo liệu một mình nhiều khi...


- Get stuck.


- Ừ, má muốn dùng chữ "bế tắc" mà sợ chữ đó lạ đối với con, chưa kịp nghĩ ra chữ nào đơn giản hơn thì con đã biết.


- Thông minh mà!


- Thôi được rồi cậu. Ăn nhanh, đánh răng, đi ngủ liền bây giờ.


- Má đưa con đi ngủ.


- Không. Con đưa má. Con lớn rồi. Bể tiếng ồ ồ, râu mọc li ti còn đòi má đưa đi ngủ.


- Con đâu biết. Lúc má nói lớn rồi, con phải làm cái này, phải làm cái nọ. Lúc má nói còn nhỏ lắm chưa được làm điều này, chưa được làm điều kia. Ha! I got you!


- Tại con đang ở cái tuổi vừa là người lớn vừa là con nít. Buồn đó rồi vui đó. Mới vừa thắc mắc về cuộc đời xong lại than đói bụng.


- Thôi má ngủ ngon nhé. Để con ếm mền vô giường cho má khỏi té như con. Nhớ đừng thức dậy giữa đêm rồi làm thơ "Tôi ngồi trong bóng đêm. Ôm trái tim mềm mại" nữa nghe!


- Việt đi ngủ!


- Má!


- Gì nữa?


- Con thương má lắm!


- Cám ơn con. Đi ngủ đi!


- Má!


- Việt, má sắp sửa hét con rồi đó!


- Má nghe bên ngoài kìa!


- Gì?


- Không còn gió nữa.


- Ừ, tự nó nổi lên rồi tự nó yên. Thiên nhiên mà. Má bây giờ nghe gió chỉ để dạy học trò tả cảnh thôi con ạ.


- Má tough quá!


- Không đâu con. Tuổi già xúc cảm cũng đổi theo.


- Má! Con cấm má nói "tuổi già". Má qua đây bắt chước Mỹ sợ già. Con không thấy má già. Má không bao giờ già. Má không bao giờ chết.


- Con cãi má riết má chết. Đi ngủ đi!


- Má, một câu nữa thôi, ok?


- Ừ.


- Cám ơn má nói chuyện với con. Cho con hôn má một cái. Cần gì nhớ gọi con, nhất là đừng sợ gió.