Sợi nắng

Sợi nắng

Tác giả: Sưu Tầm

Sợi nắng

..


Em nhìn tôi, mấp máy môi muốn nói điều gì đó nhưng cái ống thở vướng víu lại ngăn cản em. Nước mắt em chảy, tôi biết là em đang sợ lắm. Tôi cũng vậy, tôi sợ những thứ máy móc gắn trên người sẽ làm em đau. Tôi sợ những lần gặp bác sĩ lại nghe báo về tình trạng không tốt hiện tại của em. Sợ ngày mai em sẽ không chịu mở mắt nhìn tôi nữa. Sợ sẽ không có cơ hội để nói tôi yêu em.


Ngày hôm nay, tôi trò chuyện với em được 10 phút thì em nhắm mắt lại. Ngày mai tôi mở cho em nghe những bài hát không lời mà tôi vừa tuyển, chỉ 5 phút ngắn ngủi, em lại thiếp đi. Ngày kia tôi đem vào những quyển sách tiểu thuyết nổi tiếng đọc cho em nghe, nhưng em không có lấy một phút, một giây mở mắt nhìn tôi. Trong căn phòng trống trải chỉ nghe thấy tiếng máy móc, tôi kể cho em nghe về câu chuyện tình của Sam và David, nhưng chỉ có mình tôi đọc, mình tôi nghe, rồi lại mình tôi cười.


Họ nói ... em đã chìm vào hôn mê sâu...


Mỗi giờ, mỗi phút trôi qua, nhịp tim của em yếu dần. Em như nàng công chúa Aurora ngon giấc bênh giường bệnh. Giấc ngủ thần tiên, chỉ để chờ hoàng tử đến trao cho em nụ hôn. Những lúc tuyệt vọng, tôi ước gì em là Aurora xinh đẹp, còn tôi là Phillips, chỉ cần một nụ hôn em sẽ tỉnh lại. Tôi sẽ không phải chờ đợi để em tỉnh dậy nhìn tôi nữa.


Một buổi sáng em tỉnh dậy, mở mắt nhìn tôi. Tôi còn chưa kịp mừng cho em thì từng giọt, từng giọt nước mắt em lại chảy. Tôi vội vàng lau khô rồi nói: "Sẽ không sao đâu. Em sẽ ổn mà. Bác sĩ nói bệnh tình em đang tiến triển tốt. Đừng khóc nữa, có anh ở đây." Có lẻ đó là lời nói dối tệ nhất của tôi mà em từng nghe. Ngay cả trong ánh mắt, tôi cũng thấy được sự yếu ớt đó. Chợt cánh môi nhỏ trắng bệch của em mấy máy, tôi cố nhìn để hiểu em đang muốn nói gì. Tôi lặng người... Dù sự lo lắng tôi dành cho em đã lấn át tâm trí này nhưng đâu đó trong trái tim tôi là sự hạnh phúc mang tên tình yêu. Hạnh phúc vì em nói ... "em yêu anh."


Biểu đồ nhịp tim của em đang thưa dần, huyết áp hạ rõ rệt. Đến khi tiếng tít tít từ máy đo nhịp tim kêu liên hồi. Chỉ là một âm thanh nhỏ thôi nhưng nó lại như con dao ngàn lưỡi cứ đâm vào, rồi lại rút ra. Đâm vào, rút ra...


Người ta nói hiếm có bệnh nhân hôn mê nào trước khi tim ngừng đập tinh thần còn đủ tỉnh táo để mở mắt nhìn người thân. Và họ nói, em mở mắt ... để tạm biệt tôi.


...


Ngọn lửa hạnh phúc chỉ vừa lóe lên thì chỉ trong chớp mắt đã bị dập tắt bởi cơn gió vô hình. Thay cho sự hạnh phúc, nỗi đau ngự trị trái tim...


Ngày đưa em về với đất mẹ bao la, tôi đã không khóc. Không phải là tôi không đau, mà vì quá đau, nên tôi đã quên mất cái cảm giác phải khóc như thế nào rồi. Dù có cố khóc, nước mắt cũng không thể chảy được nữa. Tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được là thế giới mà em tồn tại trong trái tim tôi đang sụp đổ. Ngày tiễn em, trời đang hảnh nắng bỗng dưng lại đổ mưa. Tôi biết rồi. Thượng đế đang khóc thương cho sợi nắng chăng?


Tôi đã ngồi rất lâu bên ngôi mộ mới xây của em. Những vị bác sĩ và y tá gắn bó với em hơn bốn năm nay cũng dần dần ra về trong cơn mưa như nước trút. Tôi không thấy lạnh vì lúc này trái tim tôi còn lạnh hơn cả thân thể. Rồi một bước chân kèm theo giọng nói của một người đàn ông lớn tuổi đang đến gần, tôi nhìn lên.


- Nhiên ơi, ngoại lại về trễ hả con?


Người đàn ông ấy ngồi thụp xuống trước bia mộ. Ông ta mặc bộ âu phục ra dáng người kinh doanh, nhưng những nếp nhăn trên gương mặt không giấu được tuổi tác. Dường như ông ấy không nhận thấy sự tồn tại của tôi trước nỗi đau quá lớn này, còn tôi thì lẳng lặng nhìn ông ta rồi cười trêu đời.


- Ông có tiền không? Ông có công ty riêng à? Chắc ông giàu lắm. Vậy thì mua lại mạng sống của cháu gái ông đi.


Tôi hét lên. Dường như mọi đau đớn, mọi phẫn nộ của tôi trong thời gian qua đều chỉ chực chờ trút vào ông ấy, dù tôi biết ông ta cũng đang rất đau khổ và dằn vặt lương tâm, nhưng tôi không thể nào kìm nén sự tức giận của mình lúc này.


- Có thật cô ấy là cháu ngoại ông không? Vậy ông làm ông ngoại kiểu gì mà cháu mình bệnh không thèm quan tâm. Làm ông kiểu gì mà cháu ra đi cũng không có mặt. Ông nghĩ quẳng cô ấy vào một cái phòng bệnh cao cấp, trả đủ viện phí là cô ấy sẽ khỏi bệnh? Ông nghĩ bây giờ ông có mặt là đã làm tròn trách nhiệm? Cô ấy là cháu gái ông mà. Lẽ ra cô ấy đã trị khỏi bệnh nếu như những ngày đầu có người quan tâm tới bệnh tình cô ấy. Lẽ ra cô ấy đã sống lâu hơn nếu như không phải vài ngày lại trốn viện đến nghĩa trang thăm mẹ. Ông có biết cô ấy bệnh gì không? Là ung thư phổi, là ung thư phổi chứ không phải viêm phổi. Ông có chứng kiến cô ấy ho ra máu đau đớn như thế nào không? Ông có biết cô ấy luôn nhớ, luôn nhắc đến ông như thế nào không? Hả? Trả lời tôi đi chứ.


Tôi đau đớn gào thét. Sự oán hận dồn dập của tôi như khơi dậy nỗi đau của ông ấy. Ông ôm lấy bia mộ kêu gào. Tôi biết, ông ấy cũng có nỗi khổ của riêng mình. Nhìn hình ảnh của ông lúc này, tôi vừa thấy thương, vừa hận ông đã quá vô tâm với em. Ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi, con gái mất, cháu ngoại mất. Rồi con đường phía trước của ông sẽ ra sao...


- Nhiên ơi. Ngoại lại về trễ rồi con ơi. Ngoại chỉ biết rằng làm việc cật lực để mong có thể bù đắp được cho con những vất vả mà con đã chịu đựng trước đây, chỉ mong cho con một cuộc sống sung túc, ngoại không biết rằng ngoại đã quá vô tâm với con. Nhiên ơi, ngoại có lỗi với con, với mẹ con con Nhiên ơi.


Có lẽ nhờ nước mắt thượng đế hòa lẫn nên tôi không thể cảm nhận được nước mắt của mình mặn và đắng như thế nào nữa. Sâu thẳm trong đôi mắt vô hồn tuyệt vọng, tôi cười trong sự mặn chát của nước mưa. Con người ...