XtGem Forum catalog
Bản tình ca mùa đông

Bản tình ca mùa đông

Tác giả: Sưu Tầm

Bản tình ca mùa đông

imgur.com/Cqkv3gQ.jpg" alt="Bản tình ca mùa đông">


Câu chuyện cái điện thoại bị mất của Thúy được sáng tỏ vào ngày chủ nhật tuần đó. Ngày nghỉ, Thúy với Vân lôi đồ đạc ra quét dọn phòng, Lúc kéo cái tủ vải đựng quần áo ra để quét bụi dưới gầm, Vân đưa nhát chổi khua khua thì lôi ra một vật màu trắng, nhìn kĩ thì đúng là cái tai nghe của Thúy nhưng nó bị chuột cắn nham nhở. Chắc là chuột đã tha cái tai nghe này xuống.


- Thúy ơi, mày nhìn cái tai nghe của mày đây này.


- Trời ơi, cái tai nghe của tao sao mà ở đây.


- Thì chuột tha chứ sao.


- Ờ thế mày tìm kỹ xem, biết đâu cái điện thoại của tau cũng bị chuột tha mày.


- Cái điện thoại nặng thế sức đâu chuột nó tha nổi.


Nói thế, nhưng Vân xê tủ quần áo ra ngoài, hi vọng tìm thấy điện thoại minh oan cho Huy. Nhưng chẳng có cái điện thoại nào cả, chỉ có một cái dây buộc tóc và mấy nghìn tiền lẻ bị chuột cắn nát. Đời sinh viên, phòng trọ nhà nào cũng sống chung với chuột. Chuột cắn phá đồ đạc, ngay cả cái xô đựng gạo nó còn cắn hỏng cả nắp xô. Đấy là nhẹ, nghe bảo có người đêm nằm ngủ, chuột còn bò lên cắn cả chân.


- A, đây rồi. Cái Thúy reo lên.


Lúc lật tấm ván giường lên, điện thoại một đường, pin một đường nằm lấp láp dưới mấy cái hòm đựng đồ.


- Hằng ơi, Nga ơi...


- Gì thế chị? Hai đứa lập tức chạy qua


- Chị tìm thấy điện thoại rồi, nó nằm dưới giường này.


Nguyên lai cái điện thoại của Thúy nằm dưới giường là do hôm về, Thúy vội vã ném cái điện thoại lên giường mà không thèm nhìn xem nó ở góc tích nào, nó rơi xuống khe hở giữa tường và giường, văng vào trong góc. Thúy về nhà, đinh ninh là điện thoại bị mất mà không tìm kỹ lại.


- Đấy, thế là mày nghi oan cho người ta rồi nhé, may mà còn chưa đi bắt tội người ta.


- Tội nghiệp anh Huy của em. Hằng lên tiếng.


- Anh Huy của mày bao giờ thế? Anh Huy của tao. Nga tranh với Hằng.


- Ai đẹp trai mày cũng tranh là thế nào? Là của tao.


- Bằng chứng là anh Huy xách bì gạo cho tao, còn mày gọi thì anh không trả lời còn gì


Hằng bị Nga nói cho không biết trở thế nào nữa, còn Nga thì đắc ý lắm.


- Em đã biết mà, anh Huy đẹp trai nhưng không nguy hiểm.


- Mọi người đều gặp anh ấy cả rồi à? Vân hơi tò mò về anh Huy trong câu chuyện của Hằng và Nga


- Đẹp trai cực luôn chị. Người gầy gầy, cao cao nhưng có cái mũi tây đẹp tuyệt vời.


- Hơn đứt anh Phong của chị luôn.


- Hai đứa này lại nói bậy cái gì đấy. Vân đưa tay cốc hai đứa trên đầu


Đúng lúc đó thì điện thoại reo. Là cuộc gọi của chị Thanh, chị gái của Phong. Hai người là con của bác chủ nhà. Vân ở đây khá lâu nên chơi với hai chị em nhà Phong khá thân thiết. Mấy đứa trong xóm thấy Vân với Phong hay nói chuyện với nhau, hay đi cùng nhau nên thường gán ghép nhưng Vân cũng chỉ coi Phong là bạn, với lại Phong cũng có người yêu rồi.


- Em, tối mai rảnh không?


- Dạ, tối mai em không bận gì cả.


- Thế hẹn hò nhé!


- Vâng, để em bảo lại với Thúy, và cả Hằng, Nga nữa xem bọn nó có việc gì không?


- Không cần đâu, mình em thôi. Chị hỏi này, em có người yêu chưa?


- Em chưa. Chị hỏi có việc gì đấy ạ? Vân có chút thắc mắc.


- Thế thì tốt quá, để chị giới thiệu người yêu cho nha


- Thôi, chị ạ. Em còn chưa nghĩ đến chuyện đó


- Chưa nghĩ cái gì nữa, Con gái 22 tuổi có người yêu được rồi.


- Thật mà chị, em chưa muốn có người yêu.


- Thì em cứ gặp đi đã, chị đảm bảo là hai đứa rất hợp nhau


- Nhưng mà...


- Không nhưng nhị gì hết, thằng bé này học giỏi lại ngoan nhưng mà hơi nhát gái. Đang học năm cuối, Chồng chị hôm trước gặp em thấy em cũng ngoan nên muốn giới thiệu em với nó. Hi, thế mà trước giờ chị không nghĩ ra.


- Nhưng mà...


- Em cứ gặp đi, không được thì làm bạn cũng tốt mà


- Nhưng mà em ngại lắm


- Ngại gì? Chuyện này là bí mật, không để ai biết đâu đấy. Thế nhé em


- Vâng


- Mai chị gọi nhé. Người này em cũng biết.


Người em cũng biết, Vân nghĩ vẫn không nghĩ ra đối tượng mà chị Thanh định giới thiệu. Tối thứ hai, vừa mở máy tính lướt mạng, chị Thanh đã gọi.


- Alo, em à. Chị đợi em dưới cổng rồi nha, mặc quần áo rồi đi ra đây với chị.


Vân thất thểu, thực sự chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này. Quán café Điểm Hẹn nằm ở ngã tư, cách chỗ Vân ở không xa, từ trường đại học Thương Mại đi đến cũng chỉ mấy trăm mét. Chị Thanh và Vân vào quán ngồi trước.


- Ai mà bí ẩn thế hả chi? Vân không dấu nổi tò mò.


- Lát nữa em sẽ biết.


Phục vụ vừa bê một cốc capucino ra thì nghe chị Thanh gọi


- Nam, bên này.


"Nam", Vân lục lọi trong trí nhớ số người quen của mình, không có ai tên Nam cả. Vân ngồi quay lưng nên không nhìn thấy người tên Nam đó. Khi hắn đến nơi, chị Thanh vồn vã.


- Ngồi xuống đây đi em.


Vân ngẩng đầu lên tính chào hắn thì ngớ người


- Ơ.... Là anh ạ?


- Bạn nhìn quen quen.


- Hôm nọ sang đường, em nhờ anh...


- Ừ, đúng rồi. Thảo nào nhìn bạn quen quen.


- Này hai đứa đang nói cái gì thế. Không phải hai đứa đều biết nhau à? Chị Thanh chen vào.


- Biết nhau á? Bọn em chỉ gặp nhau ngoài đường.


- Hai cái đứa này làm sao thế?


- Sao hả chị? Vân và Nam đều ngạc nhiên.


- Ơ.... Thế không phải hai đứa ở cùng xóm trọ à?


- Em không biết anh ấy.


- Em cũng không biết bạn ấy.


- Nam, em ở phòng cầu thang nhà chị phải không?


- Vâng.


Vân ngớ người.


- Nhưng, mọi người nói người ở phòng cầu thang tên Huy


- Huy? Cả chị Thanh và hắn đều vô cùng ngạc nhiên.


- Thì cái Nga nói, thấy tên trong quyển vở của anh là Huy nên ai cũng cho rằng anh tên Huy.


- Thảo nào, hôm nọ thấy có người vẫy tay về phía mình nhưng miệng lại cứ gọi anh Huy, anh Huy..