Người không bóng
Người không bóng
"Giá như anh có thể là người đàn ông đó, anh sẵn sàng trao cho em tất cả, nhưng anh lại chỉ là anh, là cái bóng của người em từng yêu khi chúng ta còn thơ bé, cái bóng người đàn ông anh đã trưởng thành."
***
Cô liếc nhanh những dòng chữ trên mảnh giấy rồi đút trả vội vào túi áo anh. Trời sắp tạnh mưa. Và chỉ một lúc nữa, người ta sẽ tìm thấy anh thôi. Cô nhếch mép và phát ra một âm thanh nào đó. Nửa như khóc, nửa như cười. Anh vẫn nhìn cô không trách móc, khóe miệng khẽ lộ ra một vẻ mãn nguyện
Cô tìm thấy anh ba tháng trước- một chiều tháng tư trong cái sân rộng của khu tập thể cũ. Anh ngồi lặng lẽ ngắm nhìn bọn trẻ con chơi đùa bên cái xích đu sắt và huýt sáo theo từng tiếng cót két. Mười phút... rồi hai mươi phút vẫn thấy anh trong điệu bộ lười nhác và mệt mỏi ấy. Anh chẳng tỏ vẻ gì gắng sức. Cũng chẳng có dấu hiệu gì chứng tỏ sắp sửa chán với cái trò chơi mà mình vừa nghĩ ra.
Buổi chiều tàn như điếu thuốc. Thoáng chốc, bọn trẻ con đã về hẳn. Cô lặng lẽ bước đến gần anh. Nắng tắt dần. Hình như anh đang cúi xuống. Dáng cúi của một thiên thần mà đôi cánh đã được khéo léo giấu đi. Bất chợt, anh ngẩng lên và nhìn thấy cô. Nhưng dường như chẳng có điều gì thay đổi trên nét mặt anh cả. Anh lại hướng về cái xích đu. Và huýt cái bài hát quen thuộc mặc cho tiếng xích đu giờ chỉ còn là một quá khứ ảo giác.
- Anh không có bóng?
- Sao cô biết?
- Anh không thấy mình kỳ lạ à?
- Chỉ trừ những lúc cắt tóc hay cạo râu. Lạy chúa tôi không thể hình dung khuôn mặt mình ra sao
"Khuôn mặt anh bình thản, đẹp đẽ và vô hồn." Cô trực nói vậy nhưng thôi. Anh chàng vẫn hướng đôi mắt mình về phương vô định xã mãi vượt qua cả cái đu quay, vượt qua bức tường rải những mảnh chai vỡ, qua cả chân trời giờ chỉ còn như những đóm lửa đỏ
- Mất bóng từ bao giờ?
- Hai tuần trước.
- Có muốn tìm nó không?
- Không. Nó có vẻ không bằng lòng với tôi.
Cô không nhận ra lúc ấy anh nói dối. Hoặc có nhận thấy, cô cũng không quan tâm. Anh đúng là người cô cần tìm cho thí nghiệm của mình. Người đàn ông mà cô thầm yêu vừa trở về với gia đình và tuyên bố sẽ không gặp cô nữa. Mãi mãi, ông ấy chỉ là một người tình đến với cô tìm hơi ấm trong thân xác chứ không có mục đích gì khác. Còn cô thì muốn có ông. Muốn có ông kể cả phải chuyện đánh đổi bằng bất cứ giá nào:
- Em sẽ giúp anh tìm một cái bóng phù hợp
- Đổi lại. Tôi sẽ được gì ?
- Anh sẽ có một cái bóng
- Uh
Anh đáp lại nhẹ tênh. Gọn ghẽ. Tiếng nói của một thiên thần hoặc một thằng ngốc. Cô không biết và cũng không quan tâm.
- Vậy thì ta làm thôi. Nhưng hẵng để mai. Giờ tôi bận rồi. Tạm biệt
- Tạm biệt.
***
Anh và cô bắt đầu hành trình bắt bóng. Cô không khỏi ngạc nhiên là vì sao anh lầm lẫn hết tất cả những đường phố, chẳng biết nói điều gì hơn tiếng "ừ" và cái gật đầu tỉnh khô và dễ dàng hơn ai hết. Chắc anh ngốc thật. Nhưng không sao, người càng ngốc càng dễ để nhập bóng.
- Khâu bắt bóng rất đơn giản. Người ta thường chẳng chú ý đến bóng của mình. Và ngược lại cái bóng cũng rất ghét phải bám theo ông chủ của nó. Anh chỉ cần đợi dịp họ lơ đễnh bước đến gần và giả vờ đánh tiếng. Cầm lái cái điện thoại không họ sẽ nghĩ anh điên. Và hãy nói nhỏ nhẹ với cái bóng. Nếu đúng tâm sự của nó. Nó sẽ theo anh.
Gần như anh tóm được hết tất thảy những cái bóng mà cô chỉ. Một người lạ lùng. Có vẻ như anh giống một thiên thần hơn một thằng ngốc. Nhưng thiên thần không thể phạm tội. Hay anh là một con quỷ. Cô ngầm nghĩ vì chỉ có quỷ mới không có bóng. Nhưng đúng nhất có lẽ anh chỉ là một thằng hư hỏng bán cuộc sống cho thú dữ và giờ muốn xin một cái bóng để làm người bình thường. Cô tự cho mình nên hiểu như vậy và mỉm cười:
- Anh có thích cái này không?
- Cũng được?
- Còn cái này?
- Cũng được.
Cô nhìn vào hai mắt anh. Hai mắt anh chiếu thẳng qua cô rồi đi xuyên qua bắt chết vào một góc tối tăm nào đó trên bản đồ. Cô mỉm cười:
- Anh chán chết. Có lẽ không ai yêu anh.
- Có lẽ...
- Buồn?
- Buồn?
Thấm thoát hai tháng, cô dẫn anh đi nhiều nơi. Bây giờ hình như anh có vẻ khá hơn. Anh biết nhại lại tiếng cô thành những âm thanh có nghĩa. Biết lúng búng hỏi cô những điều mà anh nghe thấy người ta hỏi nhau trên đường. Cô mỉm cười mỗi khi nhìn thấy anh lúi húi tóm một cái bóng. Có lẽ anh ta là một thằng ngốc. Nhưng đám bóng ưa anh ta. Rồi có lẽ cái bóng của ông cũng ưa anh ta. Rồi cô sẽ có ông một lần nữa. Người chủ của thể xác cô. Người làm cô đớn đau và hạnh phúc.
- Hôm nay, tôi đã tìm cho anh cái bóng thật sự của mình. Nó giống anh lắm. Có điều nó nằm trên người một kẻ khác.
- Vậy cứ để nó trên người kẻ khác.
- Không được. Anh phải lấy về những thứ là của mình.
- Nhưng tôi... Uh
- Vậy anh hãy chờ ở đây. Lát nữa sẽ có một người đàn ông trung niên đi xuống.